Gã du mục phố Wall: Cuộc đời không chỉ có những tờ giấy (cổ phiếu) mà là lòng biết ơn, tình bạn, gia đình, hạnh phúc và sức khỏe.

CUỘC HÀNH TRÌNH THỰC SỰ TRONG ĐỜI

Được truyền cảm hứng từ cuốn sách Tuần làm việc 4 giờ của Tim Ferriss, sau sự cố thất bại gần nhất, tôi hình hiểu rằng sẽ không bao giờ có thời điểm tốt hơn để bắt đầu “kỳ nghỉ hưu mini” thực sự đầu tiên của mình. Những giai đoạn nghỉ ngơi như vậy giúp chúng ta có thời gian tự thưởng và tái tạo sinh lực cho chính bản thân mình.

Vào thời điểm đó, mọi người tin rằng thế giới đang tan rã khi chúng ta bước vào giai đoạn đầu tiên của “Đại suy thoái 2.0”. Tôi nhận ra rằng nếu có lúc nào đó phải từ bỏ chứng khoán trong một thời gian dài, thì chắc chắn sẽ không bao giờ có thời điểm nào tốt hơn lúc này, là thời điểm tuyệt vời để bắt đầu “kỳ nghỉ hưu mini”.

Không có nhiều kế hoạch, tôi đóng cửa các hoạt động giao dịch và chuyển tất cả tài sản vào một đơn vị lưu trữ tài sản ở Atlanta.

Sau khi hoàn thành các nghĩa vụ cá nhân, tôi bắt đầu cuộc hành trình của cuộc đời mình và không bao giờ nuối tiếc. Ở tuổi 33, tôi hoàn toàn không có gì níu kéo. Bây giờ tôi đã chính thức có kỳ “nghỉ hưu mini”.

Với năm chiếc áo sơ mi, hai chiếc quần dài, hai đôi giày, hai chiếc quần đùi, bảy chiếc quần boxer, một chiếc iPod, một chiếc máy tính xách tay và những cuốn sách có thể nhét vào chiếc ba lô nhỏ của mình, tôi rời Hoa Kỳ mà không có một lịch trình nào… Trong ba năm rưỡi tiếp theo, tôi đi du lịch khắp Lào, Colombia, Peru, Ecuador, Chile, Argentina, Uruguay, Australia, Thái Lan, Macau, Malaysia, Singapore, Hong Kong, Indonesia và Trung Quốc. Chuyến đi đã đưa tôi qua 23 trong số 33 ba khu tự trị của Trung Quốc. Tôi thậm chí đã thu xếp để chen chúc ở Canada và 30 địa điểm của Hoa Kỳ trong hai chuyến đi cắm trại riêng biệt khi tôi trở về.

Làm Giàu Từ Siêu Cổ Phiếu (Pre Order)- Những định luật đầu tư siêu hạng biến 46 nghìn đôla thành 6.8 triệu đôla trong 2 năm của gã du mục Phố Wall

Khoảng thời gian đi xa là hành trình khám phá bản thân cần thiết. Tôi ném bỏ đồng hồ, hoàn toàn không xem tivi, đọc và tóm tắt hàng chục cuốn sách về đối nhân xử thế (không phải sách về giao dịch, tôi sẽ giải thích ở phần sau), nghiên cứu Phật giáo và chạy marathon. Tôi đã uống “cà phê cứt mèo” ở Lào, ngủ trong rừng rậm và trên bãi biển, gặp một số hacker máy tính hàng đầu thế giới, sử dụng những chiếc laptop không an toàn. Tôi thậm chí còn bán chocolate Kazakhstan dành cho người sành ăn tại một trong những triển lãm thương mại lớn nhất thế giới ở Thành Đô, Trung Quốc.

Trong chuyến du lịch của mình, tôi đã bị đe doạ bằng dao ở Ecuador, bị đánh cắp $850 khi đi xe buýt ở Thái Lan, đi xe máy xuyên Indonesia, không tắm nước nóng trong nhiều tháng liền, và bị các sĩ quan cảnh sát hủ bại tấn công thô bạo trong chiếc lều nhỏ ở Nam Colombia. Tôi đã thử một lần “happy shake” [1]ở Thái Lan, tận mắt thấy ​​cảnh những con chó bị làm thịt, leo lên những ngọn núi cao 8 000 - 12 000 foot [2]trên khắp thế giới, và bị bỏ rơi giữa đường ở Trung Quốc bởi một tài xế xe buýt lưu manh, và chiếm đoạt mọi tài sản cuối cùng của tôi. Tôi thậm chí đã sống giữa lợn, gà trong một thời gian dài.

Trải qua phần lớn thời gian ở những ngôi làng nhỏ, tôi có thể thành thật nói rằng phần lớn những người tôi gặp ở các nước đang phát triển có mức độ hài lòng và hạnh phúc cao hơn rất nhiều so với hầu hết chúng ta ở Hoa Kỳ. Tôi thấy rằng công thức của một lối sống giản dị + không nợ nần + cộng đồng độc lập + ánh nắng mặt trời + tình thân gia đình + tham gia và tương tác hàng ngày với thiên nhiên = nụ cười LỚN mãn nguyện.

Cho đến bốn ngày trước chuyến bay gần nhất về Hoa Kỳ, tôi mới giật mình nhận ra là tôi sẽ không thể quay trở lại. Sau khi xem qua hộ chiếu, tôi nhận thấy không còn một inch chỗ trống nào để xin thị thực xuất cảnh. Trong ba ngày tiếp theo, tôi trở nên quen thuộc với đại sứ quán Hoa Kỳ và các nhân viên của đại sứ quán ở Buenos Aires. Như một bằng chứng khác cho thấy sự quan liêu tại đây, quá trình đơn giản là thêm các trang vào hộ chiếu của tôi đã trở thành một thất bại kéo dài nhiều ngày. May mắn thay, mọi thứ cuối cùng cũng ổn thỏa và tôi có thể trở về nhà.

Trong năm cuối “kỳ nghỉ hưu” đơn độc: Tôi đã bay 78.000 dặm; tự lái xe 16.000 dặm; dành gần 200 giờ trên tàu hỏa, 300 giờ trên xe buýt và vô số giờ trên xe máy. Mặc dù hiếm khi giao dịch trong thời gian nghỉ hưu, nhưng tôi theo dõi thị trường rất sát sao. Tôi thường gửi các bản cập nhật thị trường qua email cho bạn bè và gia đình hoặc đăng trên các diễn đàn chứng khoán đại chúng. Bất chấp khoảng cách về tâm lý và thể chất với thị trường, tôi thấy chắc chắn tôi đã không đánh mất sự tiếp xúc hay sự nhiệt tình của mình đối với việc đầu tư.

Trong thời gian này, tôi đã gửi đi hàng chục email đánh dấu các cổ phiếu đặc biệt - nhưng chủ yếu là các cảnh báo dự đoán ngành hay các điểm uốn của thị trường chung. Do không muốn bị lôi kéo giao dịch trong thời gian nghỉ hưu, nên tôi hầu như cố gắng không tìm kiếm các siêu cổ phiếu. Tôi chủ yếu tập trung vào các thị trường, các ngành và các bối cảnh toàn cầu.

Mặc dù không có lợi ích cá nhân nào về tài chính, nhưng tôi thực sự thích viết và gửi bình luận về thị trường. Thực hành này giúp tôi tham gia vào thị trường và cho phép tôi giữ liên lạc với mạng lưới liên hệ giao dịch của mình. Đáng ngạc nhiên, việc soạn các bản cập nhật này mang lại cho tôi sự hài lòng hơn so với hành động giao dịch trước đây. Nếu muốn nhận được bình luận thị trường của tôi, hãy liên hệ với tôi.

Cuối cùng, khoảng thời gian xa gia đình, bạn bè, thị trường và đất nước là điều cần thiết để tôi có được cái nhìn mới mẻ về điều gì thực sự quan trọng trong cuộc đời mình. Thời gian nghỉ hưu thực sự trong đời giúp tôi suy ngẫm và trưởng thành. Giờ đây tôi cố gắng tập trung vào những điều quan trọng nhất trong cuộc sống: lòng biết ơn, tình bạn, gia đình, hạnh phúc và sức khỏe.

Nhận ra cuộc sống bên ngoài giao dịch quý giá biết bao, giờ đây tôi luôn ý thức nỗ lực sáng tạo trong từng khoảnh khắc, không ngừng học hỏi, sống ngoài vùng an toàn của mình, sống có kỷ luật hơn, cải thiện tư duy, sống và hành động trong mọi khoảnh khắc. Nhưng có lẽ quan trọng nhất, giờ tôi nhận ra rằng thế giới là vô hạn nhưng thời gian của chúng ta chỉ có hạn. Vì điều này, giờ đây tôi luôn cố gắng đi con đường ít người đi hơn. Tôi trở về sau kỳ nghỉ hưu với một quan điểm hoàn toàn mới, tràn đầy năng lượng và động lực hơn gấp mười lần so với trước đây.

[1] Một loại đồ uống của người Thái

[2] Một foot (feet) = 0.3048 m = 30,48 cm.

Trả lời